1.
Công viên St.
Stephen Green rất rộng, với những bãi cỏ xanh mướt và thảm hoa rực rỡ. Đặc biệt
ở đây còn có một hồ nước rộng, với rất nhiều thiên nga trắng, và một cây cầu đá
bắc ngang. Lúc này, thời tiết của Ireland đã vào chớm thu, ánh nắng vàng xuyên qua
từng tán lá chiếu xuống thảm cỏ tươi. Hai bên lối đi là bóng cây xanh mát. Thỉnh
thoảng, có chiếc lá vàng xoay vòng đón nắng đáp xuống chân tôi. “Tránh đừng động
vào cây, mùa lá rụng”, tôi chợt nghĩ tới câu thơ này trong bài
thơ “Mùa lá rụng” - Olga Berggoltz. Rồi sau đó bản thân cũng bất giác bật cười,
đây là mùa thu ở Ireland, đâu phải ở Nga chứ. Nhưng dù sao thì hai mùa thu đều
thật sự rất đẹp.
- Cháu chào bác, phiền bác có thể chỉ đường giúp cháu đến Trinity
College được không ạ?
- Ồ dĩ nhiên rồi, cháu đi thẳng phố Wicklow, nhìn thấy đường
Grafton thì rẽ trái, cứ đi thẳng là cháu sẽ đến.
- Cháu cảm ơn bác nhiều ạ!
- Không có gì, chào mừng tới Dublin!
Tôi đưa tay lên xoa trán. Nếu không phải
gặp được những người dân tốt bụng, chắc giờ tôi vẫn đang lang thang ở đâu đó rồi.
Từ trước tới nay tôi gặp không ít khó khăn trong việc nhớ đường, lần này thì lại
còn ở một đất nước xa xôi, cách quê hương tôi một phần tư bán cầu nữa chứ.
Và sự thật là,…Tôi đang ở Ireland.
Tôi theo học tại trường Trinity College
Dublin, một ngôi trường cổ kính danh tiếng v tuyệt đẹp tại thủ đô Dublin - Ireland. Tôi đã đặt chân đến Ireland được hai
tuần, một khoảng thời gian không quá ngắn nhưng thực sự tôi vẫn chưa quen cuộc
sống ở đây. Tôi vẫn hay gặp chứng mất ngủ vì lệch múi giờ, ăn uống thất thường,
không thì cũng gặp khó xử về giao tiếp văn hóa. Tôi sẽ học
cách thích nghi môi trường mới dần vậy.
Sáng nay tôi có ca học ở trường. Học
xong tôi sẽ về nhà, tôi vẫn cần nghỉ trưa, rồi buổi chiều đến thư viện, lúc về
thì qua phố dạo một chút, nhân tiện tìm một công việc làm thêm. Ngẫm nghĩ như vậy, tôi tiếp tục công cuộc đến trường của mình.
Buổi học sáng diễn ra khá suôn sẻ. Thầy
giáo chúng tôi tuy là một người khá khó tính với những yêu cầu khắt khe, nhưng
thật may thầy cũng rất dễ gần. Nhờ đó mà tôi có thể thoải mái trao đổi với thầy
vào cuối buổi.
…
2. Sau khi kết thúc giờ nghỉ trưa ở nhà, tôi đeo balo lên và tới trường. Tôi thuê nhà ở gần công viên St. Stephen Green, cách trường
không quá xa. Có rất nhiều cách để đến trường, và tôi vẫn chưa tìm ra được con
đường thuận tiện nhất. Sau một hồi vòng vo, tôi vẫn là lựa chọn đi qua công viên.
Đang chìm đắm trong những suy tư ấy, tôi
bỗng bắt gặp một hình ảnh khác. Đó là một chàng trai. Một chàng trai có làn da
trắng đặc trưng của người bản xứ, nổi bật trên khuôn mặt anh là chiếc mũi cao,
sống mũi thẳng tắp, cặp kính đặt hờ trên sống mũi che đi một nửa đôi mắt anh
nhưng vẫn nhìn ra được hai con mắt sâu thẳm. Anh đang chăm chú vào quyển sách
trên tay, đôi môi hơi khẽ mấp máy. Anh dựa người vào gốc cây ở thảm cỏ gần đó,
tư thế rất thoải mái, màu áo trắng nổi bật so với sắc xanh và vàng xung quanh.
Chỗ này ngoài tôi, thì chỉ có anh.
Dường như cảm nhận được ánh mắt đang
nhìn chằm chằm của ai đó, anh bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Tôi lúng
túng không biết phải làm sao, nhìn người ta chăm chú thật không tốt lắm, tôi
còn không biết anh ấy là ai nữa. Tôi đành mỉm cười về phía anh, che đi sự sai
sót vừa rồi và quay đầu bước tiếp. Tôi phải đến thư viện cơ mà, nếu chần chừ nữa
tôi sẽ chẳng đọc được quyển sách nào mất.
…
3. Nơi tôi đứng là thư viện của Trinity College. Old Library chứa
đựng khoảng 200.000 đầu sách, trong đó cuốn The Book of Kells, hiện là một
trong những bản thảo quý giá nhất còn tồn tại. Tôi chiêm ngưỡng căn phòng Long
Room tráng lệ, chợt nhớ tới bộ phim Harry Potter nổi tiếng cũng có gian phòng lớn
giống như vậy.
- Em biết tôi sao ? - Một giọng nói vang lên bên tai.
Tôi quay phắt lại nhìn và tròn mắt ngạc
nhiên: Không, không phải chứ … là anh ấy!
- Em…, em không biết ạ…! Anh là học sinh của trường ?
- Em…, em không biết ạ…! Anh là học sinh của trường ?
Anh gật đầu rồi nói:
- Không ngờ em lại đi lâu đến vậy.
- Em,… em đi dạo bộ - Tôi ấp úng đáp
- Vậy sao? – khóe môi anh hơi cong
- Em mới đến… nên chưa quen thuộc đường phố… Và, và …em cũng không giỏi nhớ đường nữa! – Đành phải thú
nhận thôi.
Tôi định chào anh để đi đọc sách…
- Lát về em chờ anh chứ ? Chúng ta cùng đi. - Anh bỗng lên tiếng.
- Vâng ạ, em sẽ chờ anh ở bên ngoài ạ!
Nhận ra điều gì đó, tôi vui vẻ đáp lại
anh. Nhưng tôi không kết bạn nhanh quá chứ.
4. Từ Old Library, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ Parliament
Square. Những dãy nhà cổ kính có lối kiến trúc độc đáo, trong số đó ấn tượng
hơn cả là kiến trúc của Campanile. Anh không dẫn tôi đi đường đó mà theo hướng
Fellows’ Square, vượt qua dãy nhà ra đường Nassau rồi rẽ vào con phố nhỏ gần đó…
Rất nhanh chóng anh đã đưa tôi về gần đến nhà. Chúng tôi có trò chuyện một lúc, qua lời anh
nói, tôi cũng biết được anh cũng sống gần công viên.
- Tên em là Uyên. Anh có thể gọi em là Jane. Rất vui vì được làm quen với anh. Cảm ơn anh vì hôm nay đã chỉ đường giúp em.
- Anh là Daniel, gọi anh là Dan được rồi. Hẹn gặp lại em ở trường! – Anh vui vẻ đáp.
- Vâng ạ - Tôi đáp và mìm cưởi chào anh.
- Tên em là Uyên. Anh có thể gọi em là Jane. Rất vui vì được làm quen với anh. Cảm ơn anh vì hôm nay đã chỉ đường giúp em.
- Anh là Daniel, gọi anh là Dan được rồi. Hẹn gặp lại em ở trường! – Anh vui vẻ đáp.
- Vâng ạ - Tôi đáp và mìm cưởi chào anh.
5. Từ hôm đó, tôi và Dan trở nên thân thiết hơn. Chúng tôi hay
thường xuyên trò chuyện và tới trường cùng nhau. Lúc rảnh, Dan dẫn tôi khắp các nẻo đường ở Dublin,
nên dần dần tôi cũng thuộc hết tên các con phố. Dan khá cao so với tôi, có lẽ vậy
mà bước chân anh dài hơn. Tôi luôn cảm thấy mình phải đi nhanh hơn một chút mới
theo kịp Dan. Những lúc như vậy, tôi sẽ túm lấy góc tay áo anh để anh dẫn đi.
Dan chỉ nhìn tôi và cười.
Cuốc sống của tôi ở Ireland cũng đã ổn định.
Tôi cũng có một công việc làm thêm để tăng thu nhập. Do tôi đã sắp xếp xong sinh
hoạt nên chuyện học hành tiến triển khá là tốt. Những gì không hiểu tôi đều có
thể hỏi từ Dan. Anh là sinh viên năm cuối của trường và cùng ngành Khoa học với
tôi. Thật tình cờ và may mắn khi được quen biết
anh. Cũng nhờ anh, tôi mới thích ứng cuộc sống nhanh chóng đến vậy.
Qua những lần trò chuyện, tôi biết về
Dan nhiều hơn. Anh sống ở đây nhưng bố mẹ hiện đang làm việc tại Mĩ, họ có một
công ty nhỏ bên ấy. Thỉnh thoảng anh vẫn qua bên đó phụ giúp gia đình. Chẳng hạn như lúc này, anh bảo cuối tuần
sẽ về và dẫn tôi đến Guinness Storehouse…
…
Rồi cuối tuần thật nhanh cũng đã đến.
- Anh đã về rồi – Tôi vui mừng vẫy tay chào anh.
- Anh đã về rồi – Tôi vui mừng vẫy tay chào anh.
Anh lấy trong túi một món quà nhỏ tặng cho tôi, đó là chiếc móc treo chìa khóa hình tượng nữ thần tự do. Tôi
vui vẻ nhận lấy, không quên cảm ơn anh.
- Đi thôi cô gái, chân chừ nữa sẽ muộn mất đấy.
…
6. Ánh hoàng hôn dần buông xuống. Dan cùng tôi dạo qua những con
phố nhộn nhịp. Tiếng nói cười từ các quán rượu và quầy bar vang lên, hòa trong
tiếng âm nhạc dân gian thân thiện.
Guinness nằm ở trái tim của Dublin, nơi
mà nhà máy bia đầu tiên đã sản xuất ra một loại bia màu đen vào năm 1758, đã trở
thành biểu tượng không chính thức của Ireland. Vị trí tốt nhất để thử một cốc
bia là tại Gravity Bar, trên tầng 7 của Guinness Storehouse, nơi nhìn ra toàn cảnh
Dublin.
Lần nào đi cùng anh cũng rất vui, chúng
tôi thoải mái nói chuyện, cười đùa vui vẻ. Nhưng niềm vui thì không bao giờ là
vô tận…
Chúng tôi men theo những con phố về nhà.
Tôi thích thú ngó nghiêng từng góc phố nhỏ. Nhiệt độ ngoài trời lúc này đang hạ
thấp.
- Em đã quen với cuộc sống ở đây chưa?
- Em quen rồi ạ.
- Vậy không còn lạc đường rồi nhỉ? – Giọng anh có chút châm chọc.
- Đi cùng anh sao em có thể lạc được – Tôi cười đáp.
Anh đột nhiên quay ra nhìn tôi chăm chú và nói:
- Anh sắp phải sang Mĩ rồi.
- Vâng …- Vì điều đó là dĩ nhiên. Rồi tôi tiếp tục: – Anh có thích nước Mĩ không?
- Anh có thích, nhưng Ireland với anh vẫn hơn. Bỏ qua việc Ireland là quê hương của anh, thì anh yêu thích cuộc sống ở đây.
- ...
- Lần này anh về để thu xếp việc học, sau đó sang Mĩ một thời gian dài, công ty bên đó đang gặp khó khăn…
- Anh sắp phải sang Mĩ rồi.
- Vâng …- Vì điều đó là dĩ nhiên. Rồi tôi tiếp tục: – Anh có thích nước Mĩ không?
- Anh có thích, nhưng Ireland với anh vẫn hơn. Bỏ qua việc Ireland là quê hương của anh, thì anh yêu thích cuộc sống ở đây.
- ...
- Lần này anh về để thu xếp việc học, sau đó sang Mĩ một thời gian dài, công ty bên đó đang gặp khó khăn…
Giờ thì tôi nghiêm túc nhìn anh.
- Sao, không muốn xa anh à?
Có lẽ khuôn mặt tôi lúc ấy nhìn bi
thương lắm chăng nên anh mới hỏi vậy.
- Sau đó anh sẽ về Ireland chứ? - Tôi hỏi
- Anh sẽ về nếu Ireland có gì đó đặc biệt chờ anh – Giọng anh
mang chút đùa.
“Đặc biệt gì chứ, sớm muộn gì anh cũng về
thôi. Ireland là nhà của anh mà. Nhưng nếu nghĩ khác đi, dù sao đó cũng là
tương lai sự nghiệp của anh, chuyện anh sang là điều sớm muộn”, tôi nghĩ vậy rồi
cười tươi đáp lại anh:
- Thế thì anh phải đi lâu rồi.
- - -
7. Thời gian anh đi cũng được gần hai tháng. Khoảng thời gian
đó tôi cũng tất bật ôn thi. Bóng dáng anh luôn xuất hiện trong tâm trí tôi, qua
từng con phố tôi đi, hay cả những lúc ôn bài, những gì anh đã dạy. Khi đã quen
với việc có anh bên cạnh, thì giờ lại là lúc tôi cảm thấy trống vắng đến vô
cùng.
Lúc này tôi đang dạo bộ ở St. Stephen’s
Green. Tôi bất giác nhìn về gốc cây quen thuộc ngày nào. Thời tiết ở Ireland đã
chuyển mùa. Cảnh sắc bây giờ là một màu xanh tươi mát của mùa
xuân. Không thể phủ nhận, tôi bắt đầu mong anh về rồi đấy.
“Dan, liệu anh sẽ về thăm em chứ? Em
thích Ireland mất rồi.”
…
----
Vốn dĩ bản gốc là 4000 chữ nhưng để phù hợp với thể lệ cuộc thi năm 2018 mình đã rút gọn còn 2000 chữ.
Nguồn ảnh: Ảnh mạng




